Không muốn làm loạn óc bạn đọc về chuyện mới cũ, nhưng câu chuyện này là có thật. Và quanh chúng ta, có bao câu chuyện như thế.
Người ta thường nói, đừng tính gì tới vật chất trong chuyện tinh thần. Nhưng suốt mấy năm liền theo dõi vụ ly hôn và phân chia tài sản cuộc hôn nhân tiền tỷ của ông bà chủ Trung Nguyên, và ở lứa tuổi cũng chiêm nghiệm chút ít về bài học sống, thì tôi thấy, tiền bạc quyết định phần lớn chuyện tình cảm.
Bữa ấy tôi đang cà phê đối diện tòa soạn, thì cô trực văn phòng nói chị quay về liền vì có khách tới kiếm. Tôi nói không có hẹn với ai trước, thì được biết bạn đọc tới kiếm. Trong số các khách được lên lịch hẹn hàng ngày, ngoài các nhân vật, tôi thường trò chuyện với bạn đọc. Họ có khi ở ngay thành phố, nhưng cũng có khi ở dưới tỉnh lên.
“Tôi đi chuyến xe sớm nhất, từ lúc 5 giờ lận”, với câu nói như vậy của họ thôi, cũng đủ khiến tôi bằng mọi cách thu xếp công việc để tiếp chuyện. Người thì đang vướng vụ việc dân sự, người thì đang khởi kiện vụ hình sự, người ly hôn, người kết hôn…
Thật sự, nếu như góc quán cà phê gần tòa soạn biết ghi lại các câu chuyện, thì hẳn phải ra nhiều tập sách, với đủ cung bậc cảm xúc hỉ nộ ái ố của kiếp người trên đời này.
Cô gái tới gặp tôi bữa đó nhà ở Hóc Môn (TP.HCM). Cô chở theo phía sau 1 cần xé cam sành - cô nói đang đi giao cam cho khách hàng. Cô gái bán cam khoe vừa trở thành cô dâu mới, với những tấm hình chau chuốt chụp ngoại cảnh cưới. 38 tuổi, cô từ miền Tây theo chồng về Hóc Môn.
Ở lứa tuổi này, theo lẽ thường, hẳn chú rể đã lớn tuổi. Cô kể, ảnh đã qua 2 đời vợ rồi, lận đận tình duyên giống cô. Năm nẳm lâu lắc rồi, lẽ ra cô đã cưới anh người yêu Việt kiều bên Mỹ. Khi anh ấy về ra mắt gia đình cô, thì lại bị phát hiện đang ở trong mối quan hệ với cô khác ngoài Bình Định. Vậy là mọi thứ dang dở, từ đó, cô sống khép kín ít giao du với ai, cho tới khi được mai mối quen anh chồng bây giờ.
Anh ấy 52 tuổi, có 2 đời vợ. Ờ, không sao cả. Các con đã lớn. Ờ, vậy là cũng khỏe rồi. Nhưng trong nhà thì đầy hình ảnh của cô vợ gần đây nhất. Còn các đồ vật thì rải rác vô thiên lủng. Hình treo ở cầu thang, đồ đạc của cô ấy hiện diện khắp nơi. Thời điểm ly hôn, cả 2 đời vợ, anh 52 tuổi này đều đưa vợ về đây sinh sống.
Anh nói, đã lo chỗ ăn ở đầy đủ cho các vợ cũ và các con đầy đủ rồi. Nhưng sao cô vợ mới cảm giác không có chút nào thoải mái. Cô theo chồng về nhà chồng, là lẽ cũng thường trong đời sống, mà sao cảm giác đang lọt vào trong 1 gia đình hạnh phúc ấm êm của người khác. Mới cưới chồng được có gần tháng thôi, mà cô giờ chỉ muốn dứt tình, về lại miền Tây. Cô hỏi, như vậy có vội vàng không, có thấy như thế là bất thường không…
Nhà cũ đương nhiên là nhiều kỷ niệm cũ rồi. Chúng ta sống trong 1 căn nhà ngày qua ngày, đêm qua đêm. Có khi chỉ ở 1 mình thôi, mà nhà đã lưu luyến người, người đã lưu luyến nhà. Huống chi là nơi chứng kiến nhiều khoảnh khắc hạnh phúc lứa đôi. Cho dù giờ đã tan vỡ, thì cặp đôi cùng chung sống với nhau cũng đã từng hạnh phúc. Có những căn nhà vừa bước vào, đã cảm nhận rõ rệt hơi ấm của chủ nhân và ngược lại, có những căn nhà vừa bước vào, thấy ngay sự lạnh lẽo.
Người mới về nhà cũ, chứng kiến nhiều kỷ niệm cũ. Mắt thấy thì tim đau. Đừng khuyên gì nhau, vì không ở trong khoảnh khắc ấy, sao có thể sẻ chia được bằng mọi sự chiêm nghiệm thực tế của người trong cuộc! Vậy nên, tôi chỉ biết nắm bàn tay của cô dâu mới, nói với cô ấy vài điều, mà bản thân còn thấy ngượng ngùng vì sự sáo rỗng.
Tôi không biết khuyên cô ấy ra sao. Bỏ ngay cuộc hôn nhân này? Chấp nhận sống chung cùng mọi thứ trong căn nhà cũ? Thực sự đôi lúc, chúng ta cũng bất lực trước hoàn cảnh, dù là người bên ngoài bao giờ cũng nhìn thấy sáng hơn người trong cuộc.
Chỉ ước sao anh chồng bán nhà cũ ấy đi, để cùng nhau chia sẻ vui buồn cùng người mới ở những ngày đã không còn trẻ. Tuổi này rồi, mất công làm lại cuộc hôn nhân, nghĩ thôi cũng đã mệt. Với những người đi tìm hạnh phúc muộn mằn, với suy nghĩ của tôi, họ là người rất biết trân trọng các khoảnh khắc đẹp trong cuộc sống và là những chiến binh dũng cảm!