"Tôi mắc chứng rối loạn lo âu, bác sĩ chuyên khoa gọi là tâm thần... Tôi dễ rơi vào trạng thái mệt mỏi, căng thẳng rồi sinh ra những hành động không giống người khác" - Nam Em tiết lộ.
* Phóng viên: Nhiều người cho rằng Nam Em "đẹp mà khùng quá". Chị nghĩ sao?
- Nam Em: Tôi mắc chứng rối loạn lo âu, bác sĩ chuyên khoa gọi là tâm thần. Không phải tâm thần là khùng, mà là một loại bệnh rối loạn cảm xúc.
Tôi dễ rơi vào mệt mỏi, căng thẳng rồi sinh ra những hành động không giống người khác. Tôi suy nghĩ về cuộc sống cũng không giống người ta. Thật ra, tác nhân từ xã hội cũng không lớn, vậy thì do di truyền mà thôi. Tôi cũng đi khắp nơi để tìm đáp án cho câu hỏi "Sao mình hay đau đớn đến vậy?". Từ đó, tôi hiểu được vì sao ba mình mất, đột ngột đến thế.
Trước đó, ba tôi rơi vào tình trạng bê tha nhậu nhẹt. Mọi người đã không quan tâm cho đến khi ông mất, lúc đó họ mới rối lên thì muộn quá rồi. Tôi đang tự hỏi sao mình lại ngồi đây để nói về điều này? Nhưng tôi hiểu, căn bệnh này không chỉ một mình tôi bị, chỉ là người xung quanh không quan tâm hay để ý. Mọi người chịu đau và bỏ qua mà chưa tìm hiểu cơ thể mình tại sao có những triệu chứng đó? Stress thật sự không đơn giản như mọi người nghĩ.
* Có lẽ những hành động của chị không phải bộc phát mà bắt nguồn từ những điều có thật?
- Một phần vì bị ức chế. Ví dụ, khi tôi đăng một trạng thái trên mạng xã hội, dù chẳng có ý gì cũng bị xuyên tạc thành thâm ý. Hay việc tôi nuôi mấy con mèo rồi nói về chuyện luôn ở bên nhau. người bên ngoài lại suy diễn tôi đang yêu ai đó. Người nổi tiếng hay bị soi mói, suy diễn. Nhiều khi câu chuyện không phải của họ nhưng người khác mặc định là của họ.
Nam Em làm những chuyện "khùng điên" vì cô nghĩ mình nên làm vì cảm xúc mách bảo
* Dù vậy, chuyện Nam Em dở "chiêu trò" để nổi tiếng không hẳn vô lý?
- Tôi chưa từng nghĩ mình làm gì để nổi tiếng. Nếu muốn nổi tiếng, tôi đâu ngồi một chỗ chơi với mấy con mèo làm gì. Thường thì khi đã nổi tiếng rồi, người ta sẽ tìm cách để nổi tiếng hơn chứ? Nhưng tôi sống bằng cảm xúc, làm gì cũng thỏa mãn cảm xúc của bản thân thôi. Khi yêu thì làm gì để thỏa mãn cảm giác lúc đó thôi. Sau này tôi mới biết đúng hay sai. Nhưng thật ra, phân biệt chuyện đúng sai trong cuộc sống cũng là điều khó.
Những chuyện đã qua dính dáng đến tôi, tôi cũng hối hận chứ. Nhưng tôi không làm những điều đó để được nổi tiếng nên tôi đã không biết mình sai. Như chuyện với nghệ sĩ Trường Giang. Tôi làm mọi thứ, có thể gọi là khùng điên, chỉ muốn được biết rằng anh ấy có yêu mình hay không? Khi nhận được câu trả lời rõ ràng qua việc anh ấy phản ứng rất "phũ", tôi không thất vọng nhưng tôi xét lại mình. Có lẽ tôi đã làm lố quá nên người ta mới phản ứng mạnh vậy. Việc tôi không có hành động gì dính dáng nữa không phải vì thất vọng mà là vì tôi biết được câu trả lời rằng anh ấy không yêu mình như tôi nghĩ. Biết được câu trả lời người ta nghĩ như thế nào về mình rồi thì thôi.
Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ mình là người nổi tiếng nên tôi lúc nào cũng xuề xòa, thích gì làm nấy. Người nổi tiếng thì phải giữ hình ảnh, nói những điều đẹp đẽ chứ? Không ai muốn làm người nổi tiếng mà khùng điên như tôi cả. Bạn bè khuyên khi nói chuyện với giới truyền thông thì đừng có rút ruột ra vì có khi tôi "khùng điên", nói 1 người ta suy diễn 10. Nhưng tôi vẫn nói vì nói thật, những câu hỏi của truyền thông như chạm vào những nút thắt mà tôi muốn gỡ. Tôi nói hết không phải để nổi tiếng, mà để giải tỏa lòng mình thôi. Nói thật, nổi tiếng hơn, giàu hơn chưa chắc đã vui. Sống là mình mới hạnh phúc được chứ. Thà sống thật còn hơn làm một người khác, nói những điều không phải của mình, cảm giác như đeo mặt nạ, mệt lắm.
Nam Em cho rằng cô không cần nổi tiếng nên cũng chẳng cần dở "chiêu trò"
* Còn chuyện nhiều người cho chị tiền để làm sản phẩm "khủng"?
- Có ai cho không ai cái gì? Tôi may mắn hơn người khác là người ta từng cho tôi tiền vì tình thương. Họ thương tôi nên mới cho tôi tiền và họ cũng hy vọng khi tôi nhận tiền, sự giúp đỡ của họ thì tôi cũng thương lại. Còn tôi, tôi cứ nhận tiền và đi chơi cùng họ mà chẳng nghĩ đến chuyện xa hơn. Giờ tôi nghĩ lại mà thấy xấu hổ về cách "thả thính" của mình. Giờ tôi sợ lắm, sợ nghiệp báo nên không dám nhận của ai cả. Cho người khác hy vọng rồi biến mất, đó là điều cực kỳ kinh khủng. Bản thân cũng trải qua rồi nên tôi hiểu. Người ta nói tôi bị khổ bởi đàn ông. Có lẽ đúng vì chính tôi cũng đã làm khổ nhiều người. Trước tôi làm MV tiền tỉ nên áp lực, căng thẳng lắm. Giờ thôi, tôi làm nhạc, đưa lên mạng ai thích thì nghe, không thì thôi.
Tôi chỉ mong sống khỏe mạnh như người bình thường. Mở mắt ra, thấy cơ thể khỏe mạnh, tay chân không lạnh ngắt hay ngực không bị những cơn đau dồn dập là cuộc đời tôi hạnh phúc rồi.
* Dường như chị sợ yêu rồi nhỉ?
- Với những người sống thiên về cảm xúc như tôi, yêu là điều không thể thiếu vì tình yêu cho mình nhiều xúc cảm lắm. Với tôi, không yêu là điều thiếu sót nhất trong cuộc đời. Nhưng lúc này, tôi chưa yêu ai, vẫn chuyên tâm trị bệnh thôi. Còn với MC Quốc Bảo, chúng tôi chỉ là tri âm tri kỷ. Chúng tôi vẫn là bạn tốt của nhau.
Giờ Nam Em không còn dám "thả thính" nữa
* Còn về tài chính, chị vẫn ổn chứ khi chị từ chối sự giúp đỡ của người khác?
- Tôi làm bất động sản và làm sợi dệt dây đeo khẩu trang. Không nhiều tiền nhưng với cuộc sống của tôi là quá đủ rồi. Người nào cần nhiều tiền mới gặp áp lực chứ tôi không bao giờ hết tiền nên đâu có gì để lo. Tài khoản của tôi có 2-3 tỉ là tôi đã lo sốt vó lên rồi vì không biết sao để xài hết. Lo mất tiền, lo giữ của, tôi thấy cuộc sống còn mệt hơn. Thật ra, kiếm tiền nhiều mới khó chứ kiếm tiền để đủ sống thì không quá khó khăn. Trong khi đó, nhu cầu của tôi chỉ là có miếng ăn qua ngày. Vậy là đủ rồi.
* Nghe vô lý nhỉ, khi mà phụ nữ trong giới showbiz luôn phải tốn kém bởi mỹ phẩm, hàng hiệu, túi xách trăm triệu, đồng hồ bạc tỉ…?
- Có một cái còn thấy vui, có nhiều cái thấy bình thường. Đồ dỏm hay đồ hiệu, xài rồi cũng bỏ đi thôi, giá trị như nhau cả. Nhiều tiền hơn, nổi tiếng hơn chưa chắc đã vui. Nhưng giờ, tôi thấy vui vì mỗi ngày trôi qua bình yên.
* Chị có buồn không khi nghe người ta bảo mình rằng "đẹp mà khùng"?
- Điều mọi người nói đều đúng nên buồn thì không nhưng tôi tiếc. Ai mà chẳng muốn mọi người thấy mình tốt hay mình có một vị trí tốt. Nhưng tôi sống để nói chuyện tương lai và nhìn về quá khứ thôi. 24 tuổi không trẻ nhưng không già. Học cách đi lên từ tan vỡ không dễ nhưng không sao, nó cho tôi thêm mặn mà. Tôi sẽ bắt đầu lại vậy.
Tôi không biết mình có vượt qua được giai đoạn này không nhưng tôi muốn gửi đến khán giả của mình, đừng sống như tôi. Đừng để cảm xúc chi phối cuộc sống của mình.